nhật ký sủng ái của nữ phụ xinh đẹp
REVIEW TRUYỆN NHẬT KÝ SỦNG ÁI CỦA NỮ PHỤ XINH ĐẸP Tác giả: đại vương Không Thượng Triều Thể loại: hiện nay đại, xuyên sách, hào môn, motif #MỚI thiếu phụ phụ văn x nam phản diện, nam chủ yếu đa nhân cách, #SẠCH_SỦNG_SẮC, HE. Bạn đang xem: Nhật ký sủng ái của nữ phụ xinh đẹp Độ dài: 52 chương + 2 phiên ngoại Tình trạng: hoàn edit ---- Văn án:
Lương phi Vệ thị của Khang Hi đế, xinh đẹp nhất cung, rất được sủng hạnh, lại bị Khang Hi mắng là: tiện phụ tân giả khố! Giải thích: *Ngô hoàng hậu của Minh Hiến Tông(1449-1509) tại vị 31 ngày thì bị phế truất.
Anis al-Doleh - tri kỷ của nhà vua. Theo Xubux, những người phụ nữ của vua Nasser al-Din đã thách thức tiêu chuẩn về cái đẹp hiện đại và quan niệm về cuộc sống trong chốn hậu cung xa xưa. Những người chung chăn gối với vị vua Ba Tư trông khá tự tin, họ nhìn thẳng vào ống kính không một chút e dè, nhút nhát.
Truyện tranh mới được cập nhật nhanh nhất đầy đủ nhất tại TruyenQQPro.Com! Đoàn Sủng Tiểu Kiều Của Ba Ba Bạo Quân. 630 42,295 Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Chút. 3,267 669,609
Xem thêm: P5: [CHAP 149 - 150] Tranh Sủng - TRÙNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA NĂM ĐẠI BOSS THUYẾT MINH [CHAP 149 - 150] Tranh thờ Chồng - Trường Sinh làm ĐẢM BẢO CỦA CON TRAI LỚN NHẤT NĂM thuyết minh Translator & Editor & Speaker: Love Story ——————————— Mọi thắc mắc về bản quyền vui lòng liên hệ: - Facebook:
Site De Rencontres En France Gratuit. Edit Tiểu Phiến Chương 1 Mở đầu Bóng tối bao trùm lên cả căn phòng, cô có thể cảm giác được lòng bàn tay hơi thô ráp của anh. Không khí lúc đó hơi lành lạnh nhưng nhiệt độ thân thể người đàn ông đó lại nóng bỏng. Còn có cặp mắt đen nhánh đang nhìn cô kia. Giọng của anh cực kỳ trầm thấp, lặp đi lặp lại nhớ kỹ tên cô….. Đêm khuya, Giang Kiều chợt mở mắt, tỉnh lại từ trong mơ. Cô dùng ngón tay xoa xoa mi tâm để bản thân tỉnh táo lại. Tất cả mọi thứ trong giấc mơ đó đều quá chân thực, phảng phất giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Trong phòng rất yên tĩnh, không khí sáng sớm cực kỳ lạnh lẽo. Giang Kiều dứng dậy, xuống giường, đi vào nhà vệ sinh. Cô cúi người mở vòi nước, dùng nước lạnh lau qua mặt. Nước và ban đêm yên tĩnh đều giống nhau, lạnh đến thấu xương. Ý thức của Giang Kiều dần dần rõ ràng, cô đã rời khỏi Mặc thành lâu rồi. Chuyện xảy ra đêm hôm đó, chỉ có thể nói là một chuyện ngoài ý muốn. Người đàn ông kia vốn không nên xuất hiện trong kế hoạch của cô. Thế nhưng rõ ràng đã qua một tháng, Giang Kiều vẫn mơ thấy đêm hôm đó rất nhiều lần. Trên giường mềm mại xuất hiện rất nhiều chỗ nhăn nhúm, mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau, cảm giác ấm áp khi chạm vào nhau. Lòng cô không khống chế được nhảy lên một cái. ……. Nửa năm trước, Giang Kiều phát hiện bản thân đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết . là một cuốn tiểu thuyết đấu đá hào môn, trong đó có một nữ phụ tên là Giang Kiều, trùng tên với cô. Ở trong truyện, Giang Kiều là một nhân vật xuất hiện cực kỳ ít. Tác giả viết về nhân vật này không nhiều. Cô là đại tiểu thư của Giang gia, xinh đẹp lại được nuông chiều, nhưng thanh danh không tốt. Mẹ đẻ của cô sau khi ly hôn thì rời khỏi Giang gia. Nữ phụ Giang Kiều có một người mẹ kế và một đứa em trai, tất nhiên sẽ trở thành người dư thừa trong nhà. Là tình tiết quan trọng trong truyện nhưng nữ phụ Giang Kiều xuất hiện rất ít, cô là ánh sáng của nhân vật phản diện. Mà nhân vật phản diện này lúc đầu rất yêu thương cô, nhưng cuối cùng cô lại chết. Cái chết của Giang Kiều đã kích động nhân vật phản diện, sau đó thì nhân vật phản diện đó trở nên vô cùng tàn nhẫn. Nữ phụ Giang Kiều chết chẳng qua là để đẩy tình tiết tiếp theo phát triển. Nên đối với đoạn tình sử của cô và nhân vật phản diện, tác giả chỉ khua nhanh qua mấy dòng. Cho nên sau khi Giang Kiều xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết này liền quên mất tên và thân phận của nhân vật phản diện đó. Cô chỉ nhớ, cô là ánh sáng của nhân vật phản diện đó, kết cục cuối cùng là thân bại danh liệt, bị giết chết. Cô biết, khi cô xuyên vào cuốn sách này, tình tiết tiếp theo vẫn sẽ đi theo những gì được viết. Cho dù Giang Kiều trốn tránh, cho dù cô chạy trốn thì tình tiết đó vẫn sẽ tiếp diễn, nhân vật phản diện kia cũng vẫn sẽ tìm được cô. Nếu như vậy thì thứ chờ đợi cô sẽ chỉ là cái chết. Vì thay đổi kết cục, Giang Kiều quyết định làm một chuyện nguy hiểm, chính là tìm được nhân vật phản diện đó trước, làm cho hắn thích mình. Giang Kiều đã biết được nhân vật phản diện có mấy người. Qua kiểm chứng, cô cũng xác định được mục tiêu của mình. Phong Dịch. Là nhân vật phản diện thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc trong tin đồn. Giang Kiều nghiêm túc quán triệt kế hoạch của cô, sưu tầm tất cả tài liệu về Phong Dịch, từng bước tới gần anh, câu dẫn anh, trêu chọc anh. Đương nhiên, bởi vì Phong Dịch là người có tính cách lạnh lùng mà tới tâm cũng lạnh, nên để thực hiện kế hoạch của mình, cô đã tốn rất nhiều tâm tư. Dưới sự nỗ lực của bản thân, cuối cùng Giang Kiều cũng thành công hóa giải trái tim lạnh lẽo của anh. Anh cũng bắt đầu mở lòng với cô, đối xử với cô cũng thoải mái hơn. Kế hoạch của Giang Kiều chỉ còn kém một bước nữa thôi, cô tin, không lâu nữa, Phong Dịch sẽ động tâm. Nhưng cô không nghĩ tới, chuyện ngoài ý muốn lại đột ngột xảy ra. …… Ký ức trong mắt Giang Kiều chậm rãi tản đi, cô đứng trong phòng kéo màn cửa sổ ra, trời đã sáng. Sau khi chuyện đêm đó xảy ra, cô đột nhiên nhớ lại nội dung trong truyện, cũng biết được thân phận nhân vật phản diện kia, lại biết Phong Dịch cũng không phải nhân vật phản diện cô muốn giết. Ý thức được bản thân đã tính toán sai lầm, Giang Kiều vô cùng quả quyết ngay đêm đó rời khỏi Mặc thành. Cô đi ra nước ngoài, tìm một nơi yên tĩnh, bỏ vốn ra mở một quán cà phê. Nơi này cách thành phố rất xa, tin tức lại không có mấy. Giang Kiều cố gắng quên đi sai lầm đêm hôm đó, cũng cố quên đi người đàn ông cô đã gọi tên trong đêm tối. Mấy ngày này trôi qua rất yên lặng, cô luôn làm như tối hôm đó chưa từng xảy ra chuyện gì. Giống như đó chẳng qua là tình một đêm thôi. Giang Kiều không chú ý tới, cũng có thể cô đã cố gắng để gạt việc lòng cô vì người đàn ông đó mà rối bời. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm đắm vào tâm trạng nặng nề, mỗi lần nhớ tới đêm đó, cô không tránh được phải hồi tưởng thật lâu. Đúng lúc này, tiếng di động lại vang lên. Là quản lý quán cà phê gọi tới, “Giang tiểu thư, quán cà phê xảy ra chút chuyện.” Giang Kiều bỏ vốn đầu tư, người quản lý kia lại giúp cô buôn bán. Có rất nhiều chuyện cô đều không cần tự mình làm. Cô nhíu nhíu mày, “Sao vậy ?” Người quản lý nói, “Chuyện này nói qua điện thoại không tiện, cụ thể thì chờ Giang tiểu thư đến rồi nói tiếp.” Sau đó, hắn lại nói, “Giờ quán cà phê đã tạm ngừng buôn bán rồi.” Giọng hắn có chút run rẩy nhưng vì tối hôm qua cô mơ về đêm ấy nên có chút ngẩn ngơ, không chú ý đến điều này. Cô nói, “Tôi tới ngay.” Sau khi cúp máy, Giang Kiều cũng không suy nghĩ vẩn vơ nữa mà lập tức đi đến quán cà phê. Bây giờ đã sang thu, bốn phía đường trống rỗng lại lành lạnh, không khí vừa lạnh lẽo lại thoáng đãng. Một ngụm gió lạnh len lỏi chui vào cánh mũi Giang Kiều. Cô xuống xe, nhìn về phía xa xa, trong quán cà phê không có người, quả thật đã tạm ngừng buôn bán giống như lời quản lý nói. Cô bước nhanh tới quán cà phê, không nhìn ngó xung quanh mà trực tiếp đẩy cửa đi vào. Chỗ ngồi ở quầy bar cũng không có người, Giang Kiều liếc qua một cái, có chút cảm giác trống trải. Nhưng ở bên trong quán cà phê, có một người đàn ông đứng đó. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản mà chỉnh tề, sống lưng anh thẳng tắp như thân tùng. Bóng lưng của người đàn ông kia, khí chất băng lãnh ấy, luôn luôn hơn người, nhìn qua cực kỳ trầm mặc. Đầu óc Giang Kiều căng thẳng, giây kế tiếp, tim cô đột nhiên đập nhanh. Đối với cô mà nói, bóng lưng của anh quá quen thuộc, chỉ cần liếc mắt, cô cũng có thể biết được anh là ai. Nhất thời Giang Kiều hiểu được, quán cà phê không có chuyện gì, cuộc điện thoại lúc nãy, chẳng qua chỉ là anh tìm lấy một cái cớ. Cô lập tức xoay người đi ra cửa, thế nhưng đã muộn. Lúc này, mấy người đàn ông đột ngột xuất hiện ở cửa quán cà phê, ngăn cản lối thoát của Giang Kiều. Thái độ của bọn họ rất kiên trì, giọng nói cực kỳ kiên định, nhưng khi đối mặt với Giang Kiều thì vẫn luôn cung kính lễ độ, không dám vượt khuôn phép dù chỉ một chút. “Giang tiểu thư, Phong tổng đã nói, cô không thể đi.” Giang Kiều dừng bước, bình tĩnh trở lại bên trong quán cà phê. Cô vốn không muốn anh dính líu vào việc này, nhưng không ngờ, cho dù cô tránh anh thế nào đi nữa, Phong Dịch vẫn tìm được cô. Nhưng cảnh tượng bây giờ, vẫn ở trong dự liệu của cô. Giang Kiều ngẩng đầu, tầm mắt chuẩn xác rơi trên người Phong Dịch, lúc này, anh đã xoay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau đêm hôm đó. Khuôn mặt Phong Dịch lạnh lùng nghiêm nghị, môi anh rất mỏng, anh lại không hay cười nên luôn mang theo vài phần sắc bén. Mặt mày anh thâm thúy, đôi mắt sâu mà đen, bên trong con ngươi luôn cất giấu những cảm xúc làm người ta không đoán ra. Giống như giấc mơ đêm ấy của Giang Kiều, hai tròng mắt đen nhánh của anh luôn nhìn cô. Phong Dịch nhàn nhạt quét mắt về phía Giang Kiều. Ánh mắt của anh tuy không áp bức, nhưng lại dừng trên người của cô, mãi vẫn không rời đi. Rất nhanh, Phong Dịch liền bước tới gần Giang Kiều. Một bước, hai bước, ba bước…. Khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng ngắn, cho đến khi Phong Dịch đi tới trước mặt cô. Giang Kiều giật mình trong lòng một cái, ở nơi xa lạ này, khí tức quen thuộc trên người anh lại tràn tới. Giọng nói lãnh đạm của Phong Dịch vang lên, anh khẽ gọi tên cô. “Giang Kiều.” “Một tháng không gặp, chúng ta nên trò chuyện với nhau một chút.” Giang Kiều nói, “Trò chuyện về cái gì ?” Phong Dịch cúi người, ánh mắt từ trước vẫn luôn luôn đặt trên người cô, hơi thở của anh càng gần hơn. Cảm giác trong quá khứ vây lấy cô từng chút một, hơi thở nóng rực quen thuộc này. Không khí bắt đầu nhiễm mùi vị đặc trưng của anh. Giọng anh vô cùng trầm thấp, lại mơ hồ mang theo mê hoặc đến rùng mình. “Rất nhiều.” “Ví dụ như chuyện đêm hôm đó.” Ánh mặt trời yên tĩnh len lỏi vào từ khe cửa sổ, bọn họ đang nhìn nhau. Hình ảnh một đêm triền miên đó, lại lần nữa xuất hiện trong tâm trí cả hai người. Bây giờ ngoài trời đẹp như vậy, ánh nắng mặt trời tràn ngập khắp nơi, nhưng ở đây không khí lại có phần áp bách. Nhưng lúc này, không khí giữa bọn họ chợt yên tĩnh lại, hô hấp của hai người cùng hòa quyện vào nhau, nhưng cả hai đều không nói gì. Chuyện xảy ra giữa bọn họ, thì phải nói đến nửa năm trước.
Nữ chính trong truyện hoàn toàn xứng đáng với cái tên “Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp”, một người con gái hoàn hảo không tì vết, xinh đẹp mê người, hoa nhường nguyệt thẹn, quyến rũ tới từng làn áo sợi tóc. Cô ấy tài ba việc gì cũng biết, từ súng đạn Thể loại Hiện đại, xuyên sách, hào môn, motif MỚI nữ phụ văn x nam phản diện, nam chính đa nhân cách, SẠCH_SỦNG_SẮC, HE. Độ dài 52 chương + 2 phiên ngoại Tình trạng Hoàn Văn án Giang Kiều xuyên thành nữ phụ, là một bia đỡ đạn ngoại trừ nhan sắc ra thì chỉ có hai bàn tay trắng, ở giữa truyện lại bị nhân vật phản diện tra tấn đến chết. Sau khi xuyên sách, Giang Kiều muốn trả lại tất cả những gì bọn họ đã làm với cô. Phong Dịch là nhân vật phản diện lớn nhất toàn văn, là người có tính cách lạnh lùng mà tới tâm anh cũng lạnh. Để thay đổi kết cục của bản thân, Giang Kiều chỉ có thể lấy lòng anh, trêu chọc anh, câu dẫn anh. Sau một đêm tình, Giang Kiều mới ý thức được cô đã câu dẫn sai người rồi. Sau khi Giang Kiều bỏ đi, Phong Dịch bắt đầu tìm khắp thế giới người phụ nữ ngủ xong liền chạy, không chịu trách nhiệm kia. Khi người phụ nữ tuyệt tình làm anh xao động mỗi đêm đứng trước mặt. Phong Dịch kéo cà vạt, trầm thấp nói, “Chúng ta hình như vẫn còn nợ chưa tính.” Một sáng Giang Kiều thức dậy và phát hiện mình xuyên vào một quyển sách, bản thân biến thành một nhân vật nữ phụ thúc đẩy tình tiết truyện. Giang Kiều xuyên thành tiểu thư Giang gia, cành vàng lá ngọc tính tình bốc đồng, cha không thương mẹ kế không yêu, kết cục cuối cùng còn bị hôn phu là một nhân vật phản diện của truyện giết chết. Giang Kiều cảm thấy mình rất xui xẻo. Để thay đổi số phận của mình Giang Kiều quyết định ra tay trước, đầu tiên sẽ tìm ra nhân vật phản diện đó và quyến rũ hắn. Bởi Giang Kiều tin rằng nếu kẻ đó yêu cô hắn sẽ không giết cô, kết cục của cô sẽ không phải là chết. Nghe có vẻ không thuyết phục nhưng lại rất hợp lý. Sau chút ít nỗ lực, Giang Kiều xác định được mục tiêu của mình là Phong Dịch, nhân vật phản diện quan trọng trong truyện. Phong Dịch là một người vô cùng lạnh lùng, tác phong làm việc và sinh hoạt đều rất lạnh nhạt cứng nhắc, không để ai có thể tiếp cận anh. Quá trình Giang Kiều quyến rũ Phong Dịch mình chỉ có thể cảm thán rằng thả thính bậc thầy, một kế sách cưa trai hoàn hảo, phải nói là cực kỳ hoàn hảo luôn, từng bước từng bước không một kẽ hở. Tất nhiên Phong Dịch không thể nào phớt lờ một người con gái được tác giả miêu tả không có bất kỳ khuyết điểm nào, xinh đẹp quyến rũ mê người như vậy. Phong Dịch sa vào cái bẫy ngọt ngào Giang Kiều giăng ra, còn Giang Kiều cũng đi lệch kế hoạch ban đầu mà đem lòng yêu Phong Dịch. Thời gian yêu đương làm Giang Kiều phát hiện ra, bên trong Phong Dịch còn tồn tại một nhân cách khác, một nhân cách thích nói dối và trái ngược với con người Phong Dịch, đầy nổi loạn và tùy hứng. Sự xuất hiện trở lại của nhân cách thứ hai đã mở ra câu chuyện về quá khứ của Phong Dịch, về một âm mưu lớn của nhà họ Phong, về những mặt đen tối của hào môn mà nhiều thế lực đã cùng nhau che giấu. Những âm mưu đó là gì thì các bạn hãy đọc và tìm hiểu nha. Sau bao thăng trầm rời bỏ và tìm lại, họ quyết định bỏ qua các khúc mắc đang có rồi cùng nhau sát cánh điều tra rõ những bí mật được che giấu kia. Cuối cùng hai người hạnh phúc bên nhau, người xấu sẽ trả giá còn người tốt sẽ lấy lại được công bằng. Nghe cứ như truyện cổ tích vậy đó. “Cô chỉ từng muốn câu dẫn anh, nhưng lại không ngờ tới bản thân thật sự sẽ yêu anh. Anh có thể lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng lại không thể phớt lờ cô. Bọn họ cùng nhau đi qua những tháng ngày đen tối, cùng nhau cứu vớt tương lại của hai người. trong bóng tối nắm lấy tia sáng nhỏ nhoi. Chỉ cần họ ở bên nhau thì mãi mãi sẽ không còn cuộc sống đen tối.” - Nữ chính trong truyện hoàn toàn xứng đáng với cái tên “Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp”, một người con gái hoàn hảo không tì vết, xinh đẹp mê người, hoa nhường nguyệt thẹn, quyến rũ tới từng làn áo sợi tóc. Cô ấy tài ba việc gì cũng biết, từ súng đạn đến đua xe, từ đánh nhau với một đám người và tất tần tật các thứ, nhưng cũng hợp lý vì trước đó cô là đặc công. Đối với mình thì truyện này tạm được, nội dung có thể đọc giải trí và tìm ngọt ngào cho cuộc sống. Truyện có phần xoáy sâu vào việc điều tra các bí mật bị che giấu, diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính khá nhanh chóng, chưa cụ thể, tuy nhiên vẫn có thịt cho con dân. Đoạn sau chỉ là cảm nhận cá nhân, các bạn có thể đọc thử truyện và cảm nhận nha, biết đâu là do dây não mình khác với mọi người, bình thường truyện mình thấy ngộ nghĩnh mọi người sẽ thích, lạ lắm luôn. __________ “…” trích từ truyện Review by Hạ Tần - Bìa Tơ Chiêu Nghi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre Google/Huaban
Nguyễn Hâm ngẩn người, bà nhận ra giọng nói này, vô cùng quen thuộc, là giọng của Giang Hâm nhíu mày, vì sao Giang Kiều lại có mặt trên chuyến tàu này? Tại sao Giang Kiều lại hỏi như vậy, chẳng lẽ con bé đã phát hiện ra gì rồi?Nguyễn Hâm lấy lại bình tĩnh, kiềm chế tâm trạng hoảng loạn trong lòng. Bà im lặng không nói Kiều nhìn chằm chằm Nguyễn Hâm, súng trong tay vẫn không hạ xuống. Cảm giác cứng rắn, lạnh như băng vẫn ở bên hông Nguyễn Hâm, không giảm một chút Kiều nhìn bà, chậm rãi lên tiếng "Mười mấy năm trước, vợ cả của tổng giám đốc tập đoàn Giang thị mất tích."Trong lòng Nguyễn Hâm chợt căng Kiều tiếp tục nói "Sau đó Trác Man Nhân gả vào nhà họ Giang, không còn ai nhắc tới vợ cả bị mất tích kia nữa. Nhiều năm như vậy, không ai biết tung tích của bà, cũng không ai biết rốt cuộc bà đã đi đến nơi nào." Cô nhìn chằm chằm Nguyễn Hâm "Bà rời khỏi ngôi nhà kia, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Đứa con gái của bà được người khác nuôi nấng, từ lâu đã không còn nhớ bộ dáng mẹ mình ra sao."Trong lòng Nguyễn Hâm chua xót, bà dùng hết sức kiềm chế sự sục sôi trong Kiều gằn từng chữ, hỏi "Vị phu nhân này, bà có biết Giang đại phu nhân đi đến chỗ nào không?"Giọng nói của cô vang lên căn phòng yên tĩnh, vô cùng rõ Hâm biết bà không thể để lộ thân phận của mình, đành đáp lại một cách cứng rắn "Tôi không biết cô đang nói gì."Đối với câu trả lời của bà, Giang Kiều cũng không cảm thấy kinh ngạc. Cô bước về trước vài bước, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Nguyễn Hâm, tiếp tục chất vấn "Rốt cuộc bà là ai?"Nguyễn Hâm đáp "Tôi họ Nguyễn."Giang Kiều cười lạnh "Bà biết điều tôi muốn nghe không phải cái này." Mẹ ruột của Giang Kiều không phải họ Nguyễn, bà ấy vẫn không chịu nói ra sự Hâm nhắm hai mắt "Những chuyện khác, tôi không thể trả lời." Bà liếc mắt nhìn Giang Kiều, đáy mắt còn mang theo sự lo lắng "Giang Kiều, đừng nhúng tay vào chuyện của người khác nữa."Bà biết rõ, Giang Kiều lên du thuyền này là bởi vì Kỷ Nham. Sắc mặt Nguyễn Hâm trở nên nghiêm túc "Chuyện này quá nguy hiểm, tôi không muốn cô tham gia vào."Giang Kiều nhìn bà, dùng giọng điệu lãnh đạm hỏi ngược lại một câu "Bây giờ bà lấy tư cách gì để nói câu này?"Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, loang lổ trên sàn nhà, có chút mờ ảo, xẹt qua mí mắt Giang Kiều, sắc mặt cô bình tĩnh đến mức dửng dưng. Giọng nói bình thản như vậy, nhưng Phong Dịch lại nghe ra được sự khẩn trương hơn lúc bình thường của Giang Hâm ngẩn người, tuy sắc mặt của Giang Kiều rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại mang theo sự chắc chắn muốn bà thừa nhận thân trạng Nguyễn Hâm suy sụp, thân phận của bà quá nguy hiểm, lúc nhận nhiệm vụ luôn phải nằm vùng, bà không thể để Giang Kiều liên lụy. Nguyễn Hâm không nói, cả căn phòng chìm vào tĩnh thấy phản ứng của Nguyễn Hâm, lòng Giang Kiều ê ẩm. Bà ấy còn không chịu thừa nhận mình là mẹ của cô. Giang Kiều vô cùng thất vọng, bàn tay cô càng lúc càng lạnh, như có trận gió lạnh thấu xương thổi bên này, giọng nói lãnh đạm của Phong Dịch vang lên "Bà ta rời nhà của em nhiều năm như vậy, cho dù có nỗi khổ tâm gì, đến hôm nay, vĩnh viễn không đáng để tha thứ."Nói xong, Phong Dịch kéo tay Giang Kiều, đưa cô rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, chỉ còn Nguyễn Hâm kinh ngạc đứng ở ra bên ngoài, Phong Dịch lập tức buông tay. Cảm xúc ấm áp biến mất trong giây lát, dường như chỉ còn lại lời nói ban nãy lởn vởn bên tai. Giang Kiều nhìn Phong Dịch, cô rũ mắt nhưng không mở miệng. Tâm trạng của cô không tốt nên không muốn nói chuyện. Phong Dịch cũng là dạng người kiệm lời. Hai người đều không lên Phong Dịch đi về phía trước, Giang Kiều cũng đi theo anh, đến khi cảm nhận được gió biển thổi đến, cô mới bất giác phát hiện, anh mang cô lên boong thuyền. Hai người không tiếp tục ở bên trong khoang. Trên boong thuyển chỉ có một vài vị khác đứng hóng gió. Giang Kiều bước đến bên mạn thuyền, nhìn nước biển tối đen như mực, bất giác tâm trạng cũng an tĩnh lại. Dù Phong Dịch chỉ đứng bên cạnh cô không nói lời nào nhưng Giang Kiều vẫn có cảm giác an trăng bạc chiếu xuống, mặt biển gợn sóng, Giang Kiều hít một hơi thật sâu. Mọi chuyện đã sắp xếp khá ổn, bọn họ có thể rời đi rồi. Lúc Giang Kiều vừa định xuống thuyền, bên trong khoang đột nhiên có tiếng súng vang trên con thuyền náo nhiệt này, tiếng súng đó dường như phá vỡ đi khoảnh khắc yên thuyền hơi dao động, Giang Kiều nghiêng sang một bên, Phong Dịch lập tức ôm lấy cô, Giang Kiều ngẩng đầu, ánh mắt cô vừa vặn chạm phải mắt Phong nháy mắt, hai người đã hiểu ý nhau, không đợi họ kịp có phản ứng, hành khách trong khoang thuyền bắt đầu hoảng loạn. Tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai truyền đến, chắc chắn đã có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hành khách đều rời khỏi phòng, boong thuyền bỗng nhiên trở nên chật chội. Phong Dịch và Giang Kiều chậm một bước nên không kịp rời thuyền, bị vây ở trên đầu Phong Dịch còn đang ôm Giang Kiều, nhưng thấy tình huống đột ngột phát sinh, anh đổi sang nắm tay cô, Giang Kiều cũng nắm lại, hai bàn tay siết người chen chúc, suýt chút nữa đã tách hai người ra, Phong Dịch lại đổi sang ôm vai Giang Kiều. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có người chen lấn, nhưng họ vẫn dựa sát vào nhanh, Phong Dịch và Giang Kiều đã phát hiện ra có người nhân lúc hỗn loạn theo dõi họ, mặc dù xung quanh rất ầm ĩ và hỗn loạn, nhưng là những người vô cùng nhạy cảm, tất nhiên họ đã nhận ra có gì đó không khi lên thuyền, Phong Dịch đã nắm chắc toàn bộ bố cục, anh biết rất rõ nhưng chỗ nào có thể che giấu tung tích của hai Kiều nhích lại gần anh, nhỏ giọng hỏi "Là Kỷ Nham phát hiện ra chúng ta sao?" Vì dựa quá gần nên hơi thở của cô phả vào tai Phong lắc đầu, hạ giọng đáp "Chắc bọn hắn đang tìm một đám người khác."Bước chân của Giang Kiều hơi dừng lại một chút, trong nháy mắt, Phong Dịch hiểu được sự do dự của cô, hẳn là đang suy nghĩ rằng có nên quay về tìm Nguyễn Hâm hay không."Nếu em muốn quay lại..." Phong Dịch mới nói nửa câu cô đã hiểu được ý của anh, nhưng Giang Kiều không muốn để anh liên lụy vào những chuyện Kiều vừa tính nói sẽ tự mình trở về thì đột nhiên nhìn lên boong thuyền, cười lạnh một tiếng "Xem ra người kia không cần sự trợ giúp của chúng ta rồi."Nguyễn Hâm đã tránh thoát được gián điệp và đi lên boong thuyền, chắc không lâu nữa bà sẽ rời khỏi du thuyền Mặc Hải này. Không biết vì sao, hai người Giang Kiều lại bị người khác theo kéo tay Phong Dịch "Bây giờ chúng ta lập tức rời đi."Đúng lúc Phong Dịch cũng nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Hâm, ánh mắt anh trầm xuống "Được."Hai người lập tức tìm đường xuống thuyền. Sau khi Phong Dịch và Giang Kiều thoát khỏi du thuyền, họ không lập tức trở về nơi ở của Giang phía sau không đuổi theo, nhưng cuối cùng Phong Dịch vẫn lái xe về chỗ anh đêm dần buông xuống, lối đi bộ vắng vẻ, hai người bước qua con đường tối rồi dừng lại trước cánh Dịch và Giang Kiều xuống xe, đêm tối như mực, Giang Kiều cũng không chạy trốn, cô bước theo Phong Dịch vào cửa đóng lại nhưng đèn chưa bật, giọng nói trầm thấp của Phong Dịch vang lên trong bóng đêm yên tĩnh "Một tháng qua, em ở đây trải qua những chuyện nguy hiểm như vậy sao?"Giang Kiều yên lặng vài giây rồi mở miệng đáp "Không, hơn nữa đây không phải là chuyện anh nên quan tâm. Quên mất không nhắc anh, một tháng trước chúng ta đã..." chia cô không nói nốt nửa câu sau nhưng anh có thể hiểu được hàm ý trong Dịch chợt xoay người lại, anh thấy Giang Kiều đứng ở trong phòng. Căn phòng tối đen, không nhìn rõ. Biểu cảm của cô, cũng không thể nhìn cười lạnh một tiếng "Giang Kiều", trong giọng nói của anh mang theo sự tức giận. Tuy rằng anh gọi cả tên cô ra nhưng lần này Phong Dịch thật sự tức giận "Là em đơn phương đề cập đến chuyện chia tay với anh, phải không?"Giang Kiều không trả lời, cô đứng trong bóng tối, hơi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt Phong nắm chặt cổ tay cô không buông, giọng nói đã không thể che giấu sự giận dữ, đáy mắt chỉ còn lại sự lạnh Dịch nhìn vào mắt cô, rất muốn biết người phụ nữ này có thể tuyệt tình như một tháng trước gian như ngừng trôi, Phong Dịch nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc, siết cổ tay Giang Kiều đặt sau lưng, dường như khống chế được tất cả hành động của Kiều giật mình, không chờ cô kịp phản ứng, Phong Dịch đã hôn xuống. Nụ hôn này của anh hoàn toàn khác so với lần thế, bá đạo, dường như muốn cướp đoạt toàn bộ không khí trong miệng bó quấn quýt, Giang Kiều có thể cảm nhận được nụ hôn của Phong Dịch mang đầy tính xâm lược. Sau khi cô biến mất, anh gần như phát điên đi khắp nơi tìm kiếm, hiện giờ cô đứng trước mặt anh, thái độ lại lạnh nhạt như Dịch chiếm lấy môi Giang Kiều, tách khớp hàm của cô, anh ôm chặt cơ thể cô, không cho phép Giang Kiều rời trỏ của Giang Kiều luôn ở thế tấn công, nhưng kỳ lạ là rõ ràng cô từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt nhất, bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác cao độ, nhưng khi ở trước mặt Phong Dịch, cô lại không thể khống chế bản thân, thân thể của Giang Kiều không thể làm gì lực của Phong Dịch hơi lớn, Giang Kiều không nhịn được nhíu mày "Đau.""Chịu đựng đi." Vẻ mặt của Phong Dịch rất thản nhiên, nhưng sức lực cũng giảm đi một đưa tay ra phía sau người Giang Kiều, lễ phục của cô tuy đẹp nhưng chỉ miễn cưỡng cố định trên người. Nhẹ nhàng khều một cái, bộ lễ phục được mở ra. Lòng bàn tay lạnh như băng của Phong Dịch vuốt ve cơ thể ấm áp của Giang hôn dọc xuống da thịt trắng nõn, lần này sức lực lại nhẹ hơn một chút. Đôi môi anh dịu dàng vuốt ve cơ thể quen thuộc đó làm anh không cách nào tự kiềm Phong Dịch hôn, thân thể Giang Kiều mất không chế, dần dần thả ngồi trong lòng Phong Dịch, anh nhấc tay một cái, hai chân của cô rời khỏi mặt đất. Bộ lễ phục trên người rơi xuống, để lộ xương quai xanh xinh không chống trả, anh cũng giảm nhẹ Dịch ôm Giang Kiều vào phòng ngủ...
nhật ký sủng ái của nữ phụ xinh đẹp